Thứ Năm, 8 tháng 12, 2011

Ơn Cha-Nghĩa mẹ


03:16 20 thg 12 2011Công khai23 Lượt xem 0


“Đối với chúng ta ngày còn học cấp 1, đi học bao giờ cũng ngồi gần bố và ôm chặt luôn. Cho đến khi bắt đầu đến trường…
Ngày cấp 2 đi học, bắt đầu mình bỏ một cái cặp ở giữa, bắt đầu có khoảng cách với bố và mẹ. Với người có bố mẹ giàu có thì không sao, với những ai có bố mẹ nghèo hay có dị tật, có người sẽ nói “bố mẹ bỏ con ở xa trường một chút, để con tự đi”… Rồi lần lượt, lần lượt, mình xa bố mẹ bao giờ không biết…

Khi bố mẹ giả đi
*
Có một người cha giữ một kỷ vật trong hộp đồ nữ trang gia bảo. Đó là một miếng kẽm hình tròn có đục lỗ đeo dây. Trên cả hai mặt đều ghi chữ số 34. Ít ai biết vật này có giá trị gì mà anh sợ mất nó hơn bất cứ món nữ trang quý giá nào.
Những ngày đầu con gái chào đời là những ngày anh phấp phỏng “lẻn” vào phòng sơ sinh mỗi ngày chục bận, để âu lo dòm vào đứa bé mỏng mảnh đang nằm trong lồng kính và chưa chịu mở mắt. Đứa bé mang số 34. Và những lần cô hộ lý đưa con anh đi tắm là một lần anh mong ngóng hồi hộp nhìn con số 34 để biết chắc rằng con anh không bị “lạc”. Ngày đón con từ bệnh viện về, khi thay áo cho con gái, anh mừng rú lên khi thấy người ta bỏ quên “vật báu” 34 vẫn còn đeo ở cánh tay con.  
3 tháng sau, đưa bố về nơi an nghỉ cuối cùng, cô khóc ghê lắm… Bước về nhà, mở tủ ra thấy 2 cái hộp. Một cái hộp đựng con số 34, một cái hộp là cuốn nhật ký bố viết cho đứa con trai của mình:
“Con trai yêu của bố!
Ngày con còn nhỏ, muốn đút cơm cho con ăn, bố và mẹ đã bế con chạy vòng quanh nhà cả chục vòng. Vậy mà bây giờ bố già rồi, bố lóng cóng, bố ăn một vài hạt cơm mà đổ trên sàn, con lại hét lên với bố… Bố buồn và bố tổn thương lắm!
Con trai yêu của bố!
Ngày con còn nhỏ, muốn mặc đồ cho con rất khó, bố mẹ phải dụ con nhiều cách. Bây giờ bố già, bố lóng cóng, mặc đồ cho bố khó, con lại chửi bố. Bố tổn thương lắm!
Con trai yêu của bố!
Ngày con còn nhỏ, mỗi đêm bố phải kể chuyện cho con nghe đến khi con chìm vào giấc ngủ. Câu chuyện đó kể hàng năm như vậy con vẫn say mê. Giờ đây mỗi lần bố hỏi lại, con hét lên: Tai ông điếc à? Đúng là tai bố đã điếc. Nhưng bởi vì… con trai biết sao không… Tại sao bố sống trên cuộc đời này? Bởi vì bố yêu con, bố thương con. Mỗi buổi sang thức dậy được thấy con, cầm tay con, bố hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Dù bố có làm chuyện gì thất đức trong cuộc đời này đi chăng nữa, thì chuyện đó cũng vì con…. Khi con có con, con sẽ hiểu tại sao bố yêu con như vậy. Bố buồn vì những hành vi của con lắm – con trai yêu của bố!
Cha và con

Vậy đó, trong cuộc đời  của con người, nhiều khi mình cảm thấy mình không có lỗi, chơi với bạn bè, bạn làm sai với mình một chút, mình líu ríu ngay “Ê, mày đừng giận tao nha”. Thậm chí bạn có làm với mình hành vi như vậy mình cũng xin lỗi bạn lập tức vì sợ bạn giận. Nhưng nhiều khi mình trở về nhà, mình sai với bố mẹ mười mươi nhưng mình không bao giờ mở một lời xin lỗi – lời xin lỗi đơn giản nhưng nhiều người dễ dàng quên bẵng đi – bởi chúng ta biết chúng ta là cái rốn của vũ trụ, là tất cả tình thương của ông nội ông ngoại, bà nội bà ngoại, đặc biệt của bố mẹ… Chính vì tình thương đó, càng ngày chúng ta càng ích kỷ, và từ ích kỷ chúng ta chuyển qua ngang bướng – và nổi loạn, bắt đầu muốn làm những chuyện trái cả với bố mẹ.
*

Có một đứa trẻ nhà nghèo lắm, nhưng may mắn nó đậu được vào một trường ĐH ở Sài Gòn. Và nó có vợ ở Sài Gòn. Nhưng mẹ nó có tật ở chân nên không thăm được nó, bố thì già quá không dự được đám cưới. Ngày nó viết thư “Con sẽ về thăm bố mẹ”. Trời ơi, bao nhiêu năm nhớ con mà nay nghe nó về với cô con dâu, hai người mừng rỡ. Cả một tháng đó gần như không ngủ, cứ 2-3 giờ sang hai vợ chồng thức dậy và cứ nói về con…
Ngày cậu con trai Vũ Văn trở về, người mẹ đi cà nhắc từng bước như vậy để ra đầu làng đón. Thấy con trai từ xa, bà mẹ lết đến ôm chầm lấy con, không kịp nói một lời mà cứ òa lên khóc nức nở…
Rồi khi về nhà, đến buổi trưa khi nói chuyện, hai vợ chồng cũng chỉ nói về Vũ Văn. Cô con dâu ngồi bên cạnh có vẻ không hài lòng lắm. Cho đến khi cô con dâu tặng quà cho mẹ, mẹ cười lí nhí, lí nhí trong miệng. Buổi tối cô vợ nói với Vũ Văn: “Hình như mẹ anh không thích em thì phải, từ sáng đến giờ toàn nói về anh không à, có nói gì với em đâu, thậm chí em tặng quà mà cũng không cảm ơn nữa!”
Vũ Văn nghe có lý, vội mở cửa chạy ra. Bố mẹ đang uống nước chè. Vũ Văn nói: “Bố, mẹ! Người thành phố người ta cảm ơn là chuyện thường. Tại sao vợ con tặng quà mà bố mẹ không cảm ơn, làm cô ấy buồn?”. Hai người đang uống nước chè vui vẻ, nghe xong nhìn sững Vũ Văn. Hai chén nước chè rớt xuống bàn. Cả hai buông thõng tay xuống. Vũ Văn thấy có vẻ khó xử, lại chạy vào.
Sáng sớm hôm sau, mới 6h, vừa mở cửa phòng ra Vũ Văn đã thấy mẹ đứng đó. Đôi mắt của bà đỏ hoe, chứng tỏ đêm qua bà không ngủ. Bà nói: “Vũ Văn – Bội Bội, mẹ ám ơn hai con”, rồi òa lên khóc, chạy đi. Vũ Văn thấy có vẻ khó xử, vội đi xuống dưới bếp, thấy bố đang chẻ củi. Vũ Văn nói: “Bố, người thành phố nói cảm ơn là chuyện thường, mà bố mẹ làm con khó xử quá. Thôi, con trở về thành phố đây!”
Lúc bấy giờ ông bố cắm chiếc rìu rầm cái xuống, nói: “Vũ Văn, tôi muốn nói cho anh biết nha. Sinh anh ra 3 ngày tuổi, nước lụt của miền Trung tới nóc nhà như vậy mà trời lại tối. Đêm đó anh sốt cao, tôi nói “Bà ơi, chắc ngày mai đưa đến trạm xá nha”, mẹ anh nhất quyết không chịu, mẹ anh nói “Không, tôi phải lội nước đi ngay trong đêm”. Và nhà không có xuồng, mẹ anh phải lộ nước bồng anh đến trạm xá… Anh bây giờ khỏe mạnh, anh học giỏi, anh có trình độ, còn tôi với mẹ anh là người nhà quê nên không biết cảm ơn. Tôi xin lỗi anh nghe Vũ Văn!”
Vũ Văn nghe xong quỳ xuống và nói “Thưa bố… con, con xin lỗi”…
Nhiều người may mắn còn kịp nói lời xin lỗi với bố mẹ, nhưng nhiều người thì không kịp nhìn bố mẹ mà nói lời xin lỗi nữa, vì lúc ấy đã quá muộn rồi. Bởi vì ích kỷ, bởi vì ngang bướng, nổi loạn… đã làm cho mình trở nên quá muộn…”
Tình cảm cha con
 *

Cô gái mới chuyển về chung cư ở. Đêm đầu tiên nghe tầng trên đập cửa rầm rầm rầm, hai mẹ con cô giật mình tỉnh dậy, tưởng động đất, nhưng rồi không phải
Đêm thứ hai, cũng vẫn nghe thấy tiếng Rầm rầm rầm. Người con gái bật dậy: Mẹ, để con chạy lên mắng cho người hàng xóm này, không biết điều hết trơn, làm cho mẹ không ngủ được.
Người  mẹ cầm tay cô con gái: Thôi con, con hãy đi hỏi ông hàng xóm xem có chuyện gì không. Mình mới chuyển đến đây mà. Con hãy đi hỏi ông hàng xóm nghe con!
Cô này hôm sau hỏi ông hàng xóm. Ông nói: Tội nghiệp cái nhà đó. Bố nó khá giả lái xe mà mới bị qua đời cách đây 2 năm vì tai nạn. Mẹ nó hình như bị bệnh gì đó mà nằm tại chỗ rồi. Thôi, nó túng quẫn lắm, cô hãy tha thứ cho nó đi!
Cô này đêm hôm đó về, vừa ngủ, đến 12h lại nghe thấy tiếng Rầm rầm rầm. Cô này tức quá chạy lên. Thằng bé thấy người hàng xóm tức giận như vậy, nó co người lại, lí nhí: Thưa… Thưa cô, con xin lỗi cô!
Trời ơi, hàng xóm láng giềng như vậy là không có được. Đừng có xin lỗi gì hết trơn! Con không nên làm như vậy!
Dạ, con rút kinh nghiệm, thưa cô!
Mới qua ngày hôm sau, 12h lại nghe Rầm rầm rầm nữa. Cô này thức dậy, định chạy lên mắng cho một trận nữa. Người mẹ cầm tay lại và nói: Con, con người mà! Cần phải có thời gian để thay đổi. Con đừng mắng nó nữa. Để cho nó có thời gian thay đổi nghe con!
Cô này sáng hôm sau đi công tác, 7 ngày sau trở về. Đêm đó cô không còn nghe thấy tiếng đập cửa nữa. Cô nói: Trời ơi, thiệt cái gì mẹ cũng biết!
Người mẹ bắt đầu tự nhiên khóc: Không phải cái gì mẹ cũng biết đâu! Tội nghiệp thằng bé lắm. Con… Con hãy chạy lên thắp cho mẹ nó một nén nhang đi. Mẹ nó qua đời cách đây 5-6 ngày rồi con ạ!
Cô này lững thững bước lên, tự dưng trong lòng thấy buồn buồn!
Khi thắp hương cho mẹ nó xong, thằng bé cúi lạy cô này 3 cái, lí nhí:
Thưa cô, con biết cô giận con lắm! Con biết bố con bị tai nạn, mẹ con bị tai biến mạch máu não, tay chân mẹ con không cử động được, chỉ có tai nghe thôi. Con đi học buổi sang. Buổi chiều về, con đi bán hủ tiếu gõ từ 2h đến 12h đêm. Con dặn mẹ con phải ngủ đi, nhưng mẹ con không chịu. Chỉ khi nào con trở về bình an, mẹ con mới chịu ngủ! Nhưng mà cô ơi, con bán hủ tiếu, mà con hô cả đêm như vậy, con khản cả giọng, nên khi về, con không thể nói được “Mẹ ơi con đã trở về bình an”, mà con phải giựt cửa Rầm rầm rầm để mẹ con biết con đã trở về bình an, cho nên con làm phiền cô… Nhưng từ nay về sau cô sẽ không nghe tiếng giựt Rầm rầm rầm nữa… Con xin lỗi cô nhiều lắm !


GỬI CON YÊU DẤU
(Bản dịch của Huy Phương)
Nếu một mai thấy Cha Mẹ gìa yếu
Hãy thương yêu và thấu hiểu song thân
... Những lúc ăn Mẹ hay thường vung vãi
Hay tự Cha không mặc được áo quần.
Hãy nhẫn nại nhớ lại thời thơ ấu
Mẹ đã chăm lo tã, áo, bế bồng
Bón cho con từng miếng ăn, hớp sữa
Cho con nằm trong nệm ấm chăn bông.
Cũng có lúc con thường hay trách móc
Chuyện nhỏ thôi mà Mẹ nói trăm lần
Xưa kia trong nôi giờ con sắp ngủ
Chuyện thần tiên Mẹ kể mãi không ngưng.
Có những lúc Cha già không muốn tắm
Đừng giận Cha mà la mắng nặng lời
Ngày còn nhỏ con vẫn thường sợ nước
Từng van xin "đừng bắt tắm mẹ ơi"
Những lúc Cha không quen xài máy móc,
Chỉ cho Cha những hướng dẫn ban đầu.
Cha đã dạy cho con trăm nghìn thứ
Có khi nào trách móc con đâu?
Một ngày nọ khi Mẹ, Cha lú lẫn
Khiến cho con mất hứng thú chuyện trò
Nếu không phải là niềm vui đối thọai
Xin đến gần và hãy lắng tai nghe
Có những lúc Mẹ không buồn cầm đũa
Đừng ép thêm, gìa có lúc biếng ăn
Con cần biết lúc nào Cha thấy đói
Lúc nào Cha thấy mệt muốn đi nằm.
Khi gìa yếu phải nương nhờ gậy chống
Xin nhờ con đỡ Cha lấy một tay
Hãy nhớ lại ngày con đi chập chững
Mẹ dìu con đi những bước đầu ngày.
Một ngày kia Cha Mẹ già chán sống
Thì con ơi, đừng giận dữ làm gì
Bởi mai này, đến con sẽ hiểu
Ở tuổi này, sống nữa để làm chi?
Dù Mẹ, Cha cũng có khi lầm lỗi
Nhưng suốt đời đã làm tốt cho con
Muốn cho con được nên người xứng đáng
Thì giờ đây con cũng chẳng nên buồn
Con tức giận có khi còn xấu hỗ
Vì Mẹ, Cha giờ ăn đậu, ở nhờ
Xin hãy hiểu và mong con nhớ lại
Những ngày xưa khi con tuổi ấu thơ.
Hãy giúp Mẹ những bước dài mệt mõi
Để người vui đi hết chặng đường đời.
Với tình yêu và cuộc đời phẩm gía
Vẫn yêu con như biển rộng sông dài.
Luôn có con, trong cuộc đời
Yêu con, có mấy lời cho con.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:-t
:D
:p
:)
:(
:-o
:-*
=))
:((
[-(
:-h
~o)
@};-
>:D<
[-X
=D>
*-:)
:">
X(
:">
:-bd
8->
I-)
[-(
X(
;;)
;)
:-$
:-/

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang