Thứ Năm, 6 tháng 12, 2012

Đôi dòng tâm sự nhân ngày 20-11-2012



01:36 13 thg 11 2012Công khai4805 Lượt xem 86






 










































  Thời gian thấm thoát thoi đưa-vậy là đã tròn 25 năm tôi rời xa xứ sở -cũng là 25 năm tôi tạm biệt mái trường thân yêu để dấn thân vào cát bụi đường đời.Mang trong mình bầu nhiệt huyết của tuổi mười tám đôi mươi với bao ước mơ tươi đẹp đến lập nghiệp ở một nơi cách xa quê hương vạn dặm.

    Thời học sinh- cũng do hoàn cảnh gia đình-nên tôi đã theo học khá nhiều trường khác nhau trên mọi miền đất nước.Nhưng nơi để lại những ấn tượng sâu sắc nhất,những kỷ niệm khó quên nhất đối với tôi có lẽ là ngôi trường PTTH Bùi Thị Xuân nằm giữa lòng thành phố được mệnh danh là „Hòn ngọc của Viễn Đông“ –Thành phố Hồ Chí Minh yêu dấu. 
    Đã rời xa bảng đen,phấn trắng,xa thầy,xa bạn một phần tư thế kỷ nhưng hình ảnh ngôi trường thân yêu với những cây Phượng Vỹ đỏ rực trong nắng Hè mà ở đó- trong khoảng sân quen thuộc-thấp thoáng bóng hình các thầy,các cô cùng bao bạn bè trang lứa vẫn như đang hiển hiện trước mắt tôi .

   Vẫn còn đâu đây bao giọng nói,tiếng cười của đám học trò trong những giờ ra chơi sôi nổi…

    Vẫn còn vang lên đâu đây tiếng giảng bài ấm áp quen thuộc của các thầy,các cô… Và dường như vẫn còn kia giữa khoảng sân trường tràn ngập ánh nắng từng nhóm ,từng nhóm bạn tôi đang khúc khích chuyện trò,đùa giỡn dưới tán lá của mấy cây Phượng Vỹ già nua .
[IMG] 

Để mỗi khi nhớ đến trong tôi bao cảm xúc lại dâng trào...


Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Bài hát đầu, xin hát về trường cũ
Một lớp học bâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm - Rụng xuống trái bàng đêm
Chiếc lá đầu tiêncủa Hoàng Nhuận Cầm

    Tôi nhớ xiết bao những người thầy,người cô thân yêu với sự tận tâm,kiên nhẫn hiếm có đã hết lòng dạy dỗ chúng tôi trong những năm tháng ngồi dưới mái trường- khi chúng tôi đều đang ở độ tuổi nghịch ngợm,phá phách.Lứa tuổi dở dở ương ương „trẻ con chẳng ra trẻ con mà người lớn thì cũng chưa ra người lớn“.
    Làm sao có thể nào quên hình ảnh người thầy đêm đêm miệt mài bên trang giáo án để mỗi sớm mai đứng lớp mang đến cho chúng tôi những bài giảng gần gũi,dễ hiểu qua giọng nói trầm ấm,thiết tha!
   
  Làm sao có thể nào quên hình ảnh người cô nhỏ bé ngày ngày vẫn miệt mài gò lưng đạp xe hơn chục cây số trong nắng,trong mưa để đến với đàn em thân yêu!





    Nhớ vô cùng những lần rủ nhau đạp xe dạo phố trên những con đường rộn rã tiếng Ve gọi Hè và ngập lá Me bay .Từng chiếc lá  nhỏ xíu ,mỏng manh bị làn gió cuốn vút lên cao,bay lượn trên không trung rồi nhè nhẹ rớt rơi như những "cơn mưa "vương đầy lên tóc,lên áo người đi đường đã trở thành một hình ảnh khó quên trong ký ức của những ai đã từng sống ở thành phố này.
    Nhớ những giờ được nghỉ tiết cả đám lại kéo nhau đi chơi.Khi thì ra Bến Bạch Đằng hóng gió,lúc vô Thảo Cầm Viên chụp hình...Còn gần hơn thì kéo nhau ngay ra đầu đường nơi có quán chè Bùi Thị Xuân nổi tiếng để cùng chia sẻ cho nhau những ly chè thơm mát,ngọt lịm hay những dĩa xôi đậu xanh vàng ươm thơm thơm mùi nếp mới....

  Và cũng nhớ xiết bao những giây phút ngắn ngủi bên nhau của năm cuối cấp .Những tháng ngày luôn bận rộn,bộn bề bài vở của những kỳ thi,những dự định cho tương lai mai sau…
 Những cuốn lưu bút hối hả trao tay như muốn lưu giữ lại được một chút gì của tuổi thơ ngây,hồn nhiên,trong sáng…Lòng thầm  nguyện ước sẽ mãi mãi ghi sâu trong tâm khảm những khoảnh khắc đáng nhớ này và ước sao cho thời gian ngừng trôi để được sống mãi bên nhau dưới mái trường thân yêu với những năm tháng đẹp nhất của đời người.

  Nhưng thời gian vốn chẳng chờ đợi ai bao giờ.Cuộc đời vẫn cứ hối hả trôi đi để lại phía sau lưng tất cả những vui,buồn,nhớ nhung,mong ước.. Tất cả chúng tôi rồi cũng phải rời xa mái trường,xa gia đình thân yêu như những bầy chim non rời xa tổ ấm để tung cánh vào bầu trời xa lạ -nơi có vô số tia nắng lấp lánh như đang mời gọi nhưng cũng ẩn chứa trong đó không ít bão giông …   
      Mỗi người đều phải tự tìm lấy một hướng đi cho mình và những tháng ngày vô tư,tươi vui ấy giờ đây chỉ còn là những kỷ niệm ngọt ngào khó quên trong tiềm thức của mỗi chúng tôi.

Nhưng dù có xa cách muôn nơi,dù có ra đi tới phương trời nào  chăng nữa thì hình ảnh ngôi trường thân yêu vẫn mãi mãi nguyên vẹn trong tôi..



Đặt bàn tay lên môi, giữ chặt tiếng nấc nghẹn ngào
Thời gian sao đi mau xin hãy ngừng trôi
Dù vẫn mãi luyến tiếc khi đã xa rồi
Bạn bè ơi, vang đâu đây, còn giọng nói tiếng cười
Những nỗi nhớ niềm thương gửi cho ai .....!

[IMG]

    Hôm nay trong thời điểm cả nước đang hướng về các thầy,các cô,hướng về ngày Hiến chương các nhà giáo,bao kỷ niệm thân thương của tuổi học sinh trong tôi lại  bừng bừng sống dậy.Vội ghi lại vài dòng như một lời chia sẻ,một lời tri ân tới những người thầy đã và đang ngày đêm hết lòng vì thế hệ trẻ,vì những mầm non của đất nước mà không quản bao gian lao,khó nhọc làm „người đưa đò“ để các em đến được với những "bến bờ tri thức",tạo dựng cho mình một nền tảng học vấn vững chắc cho tương lai sau này và để xây dựng quê hương,đất nước chúng ta ngày càng thêm giàu đẹp... 
   


   Tôi xin trân trọng gửi đến tất cả các thầy giáo, cô giáo ,tới người mẹ yêu quý của tôi-vốn cũng là một nhà giáo,tới tất cả những bạn bè trong blog đang làm công việc cao quý này-lời chúc mừng nồng nhiệt nhất,chân thành nhất nhân ngày
20-11 .

   Chúc tất cả các thầy,các cô luôn mạnh khỏe,có tâm hồn thật sáng trong,giữ mãi được lòng nhiệt huyết,yêu nghề để hoàn thành thật tốt công việc "trồng người" cho tương lai đất nước! 



 Sau đây xin gửi tặng các bạn bài thơ tôi viết về ngôi trường thời đi học của mình

NHỚ TRƯỜNG XƯA-BẠN CŨ




Đã lâu lắm-bao năm rồi ấy nhỉ?
Ta chưa về thăm lại trường xưa
Cây Phượng vĩ còn vươn mình trong nắng gió
Hay héo gầy theo năm tháng già nua?
Tường rêu xanh đã bao mùa lá phủ
Bảng còn đen mà sao phấn  nhạt nhòa
Lớp học xưa bỗng dưng giờ xa lạ
Bởi đâu còn hình bóng bạn quanh ta
Thầy còn đây,mái trường xưa còn đấy
Nhưng sao ta vẫn xao xuyến ,bồi hồi
Nỗi khắc khoải-còn bao nhiêu lần nữa
Được sum vầy bên thầy,bạn mà thôi?
Bao kỷ niệm ngập tràn trong ký ức
Bạn yêu ơi,giờ ai mất,ai còn?
Ai đã sớm "công thành,danh toại"
Ai vẫn còn "nặng nợ "với nước non?
Dù xa cách nhưng xin ai hãy nhớ

Tuổi thơ ngây đã gửi lại nơi này
Hãy giữ mãi trong tim ta nhé
Tình bạn này bát ngát tựa trời mây.

11-2011










 









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:-t
:D
:p
:)
:(
:-o
:-*
=))
:((
[-(
:-h
~o)
@};-
>:D<
[-X
=D>
*-:)
:">
X(
:">
:-bd
8->
I-)
[-(
X(
;;)
;)
:-$
:-/

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang